phim still 17

Vẫn mãi tuổi 17: Bản tình ca nhẹ nhàng, sâu lắng

Có bao giờ bạn hối hận về những lời chưa kịp nói ra, những cảm xúc chưa kịp bày tỏ hay những điều mình đã từng làm? Bạn tự dằn vặt bản thân rằng nếu thời gian quay trở lại, mình sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn hơn. Thế nhưng, nếu như tất cả những gì bạn nhìn thấy chưa phải là toàn cảnh câu chuyện thì sao? Vẫn mãi tuổi 17 giúp ta nghiệm ra một điều rằng ta mãi mãi không biết được kết quả thế nào nếu chưa đi đến cuối con đường. Bởi lẽ, biết đâu chừng, những gì xảy ra trong quá khứ đều đã được định mệnh an bài.

review vẫn mãi tuổi 17
Shin Hye Sun và Yang Se Jong trong phim Vẫn mãi tuổi 17. Ảnh: Douban

Tình yêu vĩ cầm: dũng khí theo đuổi ước mơ và làm lại cuộc đời

Năm ấy, Woo Seo Ri chỉ mới 17 tuổi. Cô bé sinh ra với khả năng âm nhạc trời phú và mang trong mình tình yêu mãnh liệt với vĩ cầm. Tình yêu ấy lớn đến mức Seo Ri có thể nhìn thấy cả bản nhạc trên bầu trời, đến mức mải mê đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình mà bỏ quên những thứ xung quanh. Như một lẽ tất yếu, tài năng nhỏ ấy đã được định sẵn sẽ trở thành nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng trong tương lai. Thế nhưng, thật không may, một tai nạn xảy ra đã cướp đi 13 năm thanh xuân của cô gái nhỏ.

Tỉnh lại trong hình hài của một người phụ nữ 30 tuổi, Seo Ri lạ lẫm với cả thế giới và chính bản thân mình. Nỗi cô đơn, sợ hãi bao trùm lên “cô bé 17 tuổi”, cả thế giới trước mắt gần như sụp đổ, duy chỉ có tình yêu với vĩ cầm vẫn cháy sáng trong tim. Nhiều năm về trước, vĩ cầm đã giúp Seo Ri vượt qua mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Giờ đây, nó lại tiếp thêm sức mạnh để cô dũng cảm đối mặt với thực tại.

phim vẫn mãi tuổi 17
Ảnh: Douban

Bước vào cuộc đời trong “dáng hình tuổi 30” nhưng tâm hồn vẫn nằm mãi ở tuổi 17, Seo Ri vẫn vô tư, ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng đôi lúc, cô lại có nét trưởng thành như một người lớn thực thụ. Cô gái ấy có thể vì vĩ cầm mà làm bất cứ việc gì, từ những việc vụn vặt nhất hay thậm chí chấp nhận bị lợi dụng chỉ mong đổi lấy một lần được đứng trên sân khấu. Có lẽ, vì quá yêu vĩ cầm mà Seo Ri đã vô tình trở nên hà khắc với nó, để rồi lại tự làm tổn thương chính mình. Và có lẽ, nỗi đau ấy cũng phần nào giúp cô bình tâm lại và nhận ra rằng bản thân đã thể hiện tình yêu sai cách với thứ mà mình hằng yêu quý.

“Âm nhạc là thứ tôi thích nhất trên thế giới này. Tôi không muốn thấy ngột ngạt như thể đang đấu tranh hay bị truy đuổi chỉ vì muốn tới đích nhanh hơn. Với tôi, cảm thấy vui vẻ quan trọng hơn việc chơi tốt”.

Nếu theo dõi đến hồi kết, có thể nhiều người sẽ cảm thấy nuối tiếc với lựa chọn của Seo Ri. Thế nhưng, nếu nhìn dưới góc độ khác, có khi đó mới là cái kết đẹp nhất dành cho cô ấy. Tiếng đàn của Seo Ri quá quý giá. Nó đặc biệt đến mức ta không nên để những tiêu chuẩn hay khuôn mẫu của xã hội làm cho nó bị biến dạng. Cô gái ấy tựa như một thiên sứ, dùng tiếng đàn của mình đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho những mảnh đời nhỏ xung quanh. Và dường như, cùng lúc đó, cô ấy cũng đã học được cách tự chữa lành cho chính mình. Tình yêu vĩ cầm từng là nguồn sức mạnh để Seo Ri bắt đầu lại. Giờ đây, cũng chính nó đã cho cô dũng khí lùi lại một bước, chậm lại một chút để tìm ra ý nghĩa thực sự trong tiếng đàn của mình.

review phim vẫn mãi tuổi 17
Ảnh: Douban

Tình yêu: phương thuốc màu nhiệm chữa lành vết thương tâm lý

Ngay từ tập đầu tiên, Vẫn mãi tuổi 17 đã mở ra câu chuyện dưới góc nhìn của Kong Woo Jin. Giữa những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, cậu đã gặp được mối tình đầu của mình. Sự tò mò, hiếu kỳ về cô bạn hậu đậu luôn chìm đắm trong thế giới riêng đã thôi thúc Woo Jin mở lời làm quen với cô ấy. Thế nhưng, sự cố xảy ra ngay trước mắt khiến cậu mãi mãi không thể bày tỏ cảm xúc của mình tại đúng thời điểm. Vì một hiểu lầm nhỏ, cậu bé ấy đã quyết định chôn giấu những rung cảm đầu đời, đóng chặt cửa trái tim, sống một cuộc đời bất cần như một cách trừng phạt bản thân. Dường như không chỉ riêng Seo Ri mà cuộc sống của Woo Jin cũng dừng lại ở “năm 17 tuổi” ấy.

yang se jong vẫn mãi tuổi 17
Ảnh: Douban

Đối với Woo Jin, tình yêu đến bất chợt tựa như một phép màu, nhưng cũng như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi đau trong quá khứ. Nó khiến anh muốn xé nát ranh giới do mình tạo ra, nhưng cũng khiến anh sợ hãi, đau đớn, chỉ muốn trốn chạy khỏi thực tại.

Gặp được cô gái ấy, trong vô thức, anh đã học được cách mỉm cười trở lại, dịu dàng hơn với thế giới và với chính bản thân mình. Tình cảm ấy ngày một lớn dần. Nó tiếp thêm sức mạnh để anh bước ra khỏi vùng an toàn của mình, bất chấp cảm giác tội lỗi và hiểu lầm trong quá khứ để giữ lời hứa với người con gái mình yêu. “Tôi không còn muốn ngăn bản thân mình có tình cảm với người khác vì cảm giác tội lỗi đó nữa. Tôi không muốn làm vậy nữa, đặc biệt là với cô ấy”.

Những cảm xúc hỗn loạn ấy tựa như một mê cung không lối thoát. Nó dằn vặt Woo Jin, khiến anh đau khổ, nhưng nó cũng giúp anh tìm lại niềm hạnh phúc, chiếu sáng cuộc sống vô vị, ảm đạm suốt mười mấy năm liền. Có lẽ, vì tình yêu diệu kỳ đến vậy nên dù đã biết trước bản thân sẽ không tránh khỏi tổn thương, con người ta vẫn cam tâm tình nguyện tiến tới.

“Thích”: động lực để ta trở nên tốt hơn

ahn hyo seop still 17
Ảnh: Douban

“Tôi thích cô”, đó là câu nói mà Yu Chan đã giấu kín trong lòng, chờ đợi ngày chiến thắng cuộc thi đua thuyền để tự tin bày tỏ với Seo Ri. Thế nhưng, dẫu cho tâm hồn Seo Ri vẫn ở “tuổi 17”, khoảng cách tuổi tác thực tế quá lớn khiến cho mối quan hệ giữa họ không thể vượt qua mức tình bạn. Mối tình đầu đến và đi một cách chóng vánh, tuy có chút buồn bã, thất vọng, nhưng nó đã giúp Yu Chan trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động.

Những cảm xúc rung động đầu đời khiến cho cậu nhóc vô lo vô nghĩ ấy sốt sắng tìm cách trưởng thành nhanh chóng. Cuối cùng, chính nó cũng đã giúp Yu Chan bình tĩnh lại để nhìn thấy hướng đi thực sự phù hợp với mình. Có lẽ, viễn cảnh đẹp nhất của một đoạn tình cảm không nhất thiết là phải thành đôi thành lứa. Quan trọng hơn cả là nhờ gặp được người đó, ta đã học được cách trưởng thành, trở nên tốt hơn và xứng đáng hơn với những điều tốt đẹp phía trước. “Don’t think – Feel”.

Những chi tiết đặc biệt trong phim

Chú chó Paeng

Người ta thường nói, động vật có linh tính hơn con người, và chú chó Paeng là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói ấy. Một cách hữu ý, đạo diễn luôn chiếu rõ vào cảm xúc của Paeng theo những khoảnh khắc vui, buồn của những người chủ. Chú chó ấy vui sướng như tìm lại được ánh sáng khi gặp lại chủ cũ sau nhiều năm xa cách, biết vui mừng khi thấy những người chủ của mình hạnh phúc. Khi cảm nhận được những người mà nó yêu thương đang đau khổ, ánh mắt của nó cũng trở nên u sầu, rơm rớm nước mắt.

yang se jong still 17
Ảnh: Douban

Chú sửa đàn không tên

Đôi khi, một lời nói đơn giản từ một người xa lạ cũng đủ khiến ta thức tỉnh và biết cách trân trọng hơn những thứ ta yêu quý. Chú sửa đàn ấy tuy chỉ xuất hiện chớp nhoáng trong vài tập đầu nhưng lại là người đầu tiên giúp Seo Ri có dũng khí làm lại từ đầu.

“Dù là thứ tuyệt vời đến thế nào, nếu bị bỏ bê thì cũng sẽ thành ra vô dụng. Dù là nhạc cụ hay con người cũng đều vậy”.

Ý tưởng thiết kế sân khấu

Nhạc cổ điển vốn là dòng nhạc kén người nghe, bởi không phải ai cũng có thể cảm nhận được nội dung, ý nghĩa của bản nhạc. Ý tưởng “Âm nhạc – có thể nhìn thấy được” của đội ngũ thiết kế đã đem nhạc cổ điển đến gần hơn với khán giả, khi những hình ảnh trên sân khấu thay đổi theo từng bài nhạc.

Giám đốc Kim Tae Rin

Áp lực phải trở nên hoàn hảo theo tiêu chuẩn của người lớn và xã hội khiến con trẻ không thể hài lòng với chính bản thân mình. Dù đã trưởng thành và có tất cả mọi thứ trong tay, từ danh tiếng đến địa vị, Kim Tae Rin vẫn luôn sống trong nỗi sợ hãi và ám ảnh bởi chính sự áp đặt từ người mẹ. Mãi đến khi gặp lại Seo Ri, Tae Rin mới nhận ra rằng, khi cô đang mải chìm đắm trong sự đố kỵ thì người đó lại thầm ngưỡng mộ và có chút ghen tị với cuộc sống của cô.

Người trả viện phí giấu mặt

Nếu như người đã khiến cuộc sống của bạn bị đảo lộn lại là người ra sức giúp đỡ khi bạn gặp khó khăn, liệu bạn có tha thứ cho người đó không? Lộ diện gần cuối bộ phim, nhân vật này khiến người ta vừa tức giận, căm phẫn nhưng cũng cảm thấy xót thương. Suy cho cùng, dù làm bất cứ việc gì, ta cũng cần cẩn trọng hết mức có thể để không xảy ra những chuyện đáng tiếc.

“Có câu nói rằng, khi một cánh cửa dẫn đến hạnh phúc khép lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Có lẽ, cánh cửa ấy không nhất thiết phải là thứ gì đó thật hoành tráng hay đặc biệt. Có lẽ, những điều nhỏ bé, trông có vẻ không quan trọng lại là con đường dẫn đến hạnh phúc. Thế nhưng, hầu hết mọi người đều chỉ tập trung vào cánh cửa đã đóng lại mà không nhận thấy một cánh cửa khác đã mở ra. Trước khi quá muộn, nếu ta thu hết dũng khí và bước về phía cánh cửa đó, có thể ta sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc mà bản thân còn không nhận ra sự tồn tại của nó”.

Phim: Vẫn mãi tuổi 17 (Still 17)
Năm phát sóng: 2018
Thời lượng: 16 tập
Diễn viên chính: Shin Hye Sun (Woo Seo Ri), Yang Se Jong (Kong Woo Jin), Ahn Hyo Seop (Yoo Chan)

You may also like...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *