review phim ngày mai

Ngày Mai (Tomorrow): Khi lời cầu cứu cuối cùng đến tai Thần Chết

Tóm tắt phim Tomorrow: Vì một sự cố bất ngờ, Choi Joon Woong biến thành “nửa người nửa Thần Chết” và được đặc cách vào Jumadeung làm việc. Anh được nhận vào Phòng Quản Lý Rủi Ro, phối hợp cùng Trưởng phòng Koo Ryeon và trợ lý Lim Ryung Gu xử lý những nhiệm vụ đặc biệt. Trưởng phòng Hộ Tống Park Joong Gil dù không ít lần gây trở ngại cho Phòng Quản Lý Rủi Ro nhưng lại là vị cứu tinh của họ trong những tình huống nguy cấp.

Thần Chết vốn dĩ là nhân vật đại diện cho cái chết, sự cô độc, lạnh lẽo, là nỗi sợ hãi muôn thuở của loài người. Thế nhưng, liệu Thần Chết có thực sự đáng sợ như ta thường nghĩ hay họ chỉ đang thực hiện đúng nghĩa vụ của mình: dẫn lối cho các linh hồn đến nơi dành cho họ. Dường như, sinh vật đáng sợ hơn cả không phải là Thần Chết hay ma quỷ mà chính là con người, những con người lạnh lùng, tàn ác, sẵn sàng dẫm đạp lên người khác, đẩy người khác đến bước đường cùng, đến mức họ phải tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân. Lòng người lạnh lùng, con người đau khổ cùng cực, ngay cả Thần Chết cũng không thể tiếp tục giương mắt đứng nhìn mà phải ra tay cứu giúp những sinh mệnh đang trên bờ vực tử thần.

phim tomorrow
Review phim Tomorrow. Ảnh: Douban

Lời cầu cứu khẩn thiết của những người bị xã hội quay lưng

Còn gì đáng giận hơn khi những kẻ độc ác, không có tình người vẫn nhan nhản ngoài xã hội, ung dung hưởng thụ cuộc sống, trong khi đó, nạn nhân lại phải im lặng chịu đựng một cuộc đời tăm tối không khác gì địa ngục, với nỗi ám ảnh, sợ hãi hằn sâu trong lòng, mọi ước mơ và khao khát về một tương lai tươi đẹp dần tan biến. Vì ganh tị với cuộc đời và thành công của người khác, vì thấy người khác yếu thế hơn mình, hoặc chỉ vì thú vui nhất thời mà con người ta sẵn sàng chửi rủa, hành hạ, hủy hoại người khác để thỏa mãn bản thân. Những con người ấy đã quá mải mê chìm đắm trong “chiến thắng” của mình nên chẳng còn biết đau xót khi nhìn thấy vết thương đang ăn mòn người khác theo từng ngày.

review phim tomorrow
Rowoon, Kim Hee Sun và Yoon Ji On trong phim Tomorrow. Ảnh: Douban

Trong khi đó, họ – những nạn nhân phải gánh chịu nỗi đau, nỗi ám ảnh đến đáng sợ ấy mỗi khi đêm về hay mỗi khi viễn cảnh tương tự tái diễn, vẫn đang ra sức chống chọi, vùng vẫy để tiếp tục sống, tiếp tục bước đi. Những bóng hình ấy thật đáng thương, cô độc nhưng cũng thật mạnh mẽ và kiên cường. Tự tử là “lời cầu cứu cuối cùng của những người tha thiết được sống”, một lời cầu cứu vang lên từ tận đáy lòng, rực cháy khát vọng sống dù cho xã hội có quay lưng với họ. Tuy rằng ngoài kia vẫn đầy rẫy những con người chỉ chực chờ người khác bất hạnh để quay sang cắn xé, chỉ trích, nhưng dù thế nào, đến phút cuối cùng, thế giới này vẫn đứng về phía người vô tội.

Ngay bây giờ, có lẽ cậu đang thấy bị tụt lại so với người khác. Dù vậy, hãy cố sống. “Trời hôm nay thật đẹp, trời hôm nay âm u quá, thế nên mình không thể chết”. Hãy bắt đầu từ đó. Trên đường đời của cậu, sẽ đến lúc cậu nhận ra có lẽ mình đã sống vì ngày đó. Thế nên… hãy sống nhé.

Âm dương cách biệt: cả người ở lại và người ra đi đều đau khổ

Cuộc sống của một người có thể được chiếu sáng và sưởi ấm khi họ tìm thấy định mệnh của đời mình, nhưng cũng sẽ vì mất đi người họ hết mực yêu thương mà rơi vào tuyệt vọng. Người ở lại chìm trong nỗi mất mát, hối hận, dằn vặt, người ra đi cũng cảm thấy xót xa và đau lòng.

Âm dương cách biệt là điều không ai muốn xảy ra, nhưng cũng sẽ đến lúc, ta phải chấp nhận rằng cuộc gặp gỡ ở kiếp này đã đi đến hồi kết. Một cuộc sống thiếu vắng người ta thương thật không dễ dàng, sẽ có lúc ta thấy thật cô đơn và ảm đạm, nhưng chỉ cần ta tin rằng tình cảm này đủ sâu đậm, rằng chúng ta sẽ sớm có ngày gặp lại, ta vẫn sẽ tìm thấy được hy vọng và ánh sáng để đi hết cuộc đời này. Chỉ cần tiếp tục sống, ta mới có thể khiến bản thân và người đã ra đi được hạnh phúc, và chờ đến ngày gặp lại, ta có thể ngồi kể cho nhau nghe muôn vàn câu chuyện thú vị trên thế gian.

xem phim tomorrow
Tomorrow với thông điệp chỉ cần bạn còn sống thì vẫn còn hy vọng. Ảnh: Douban

Tình yêu và lòng tốt cần đi kèm sự tỉnh táo

Không ai muốn cứu những kẻ đã hủy hoại cuộc đời người khác, cũng không ai có thể giữ được bình tĩnh khi chứng kiến những cảnh tượng tàn nhẫn khơi dậy nỗi đau đã ngủ sâu trong quá khứ. Thế nhưng, dù cảm thấy bất công hay tức giận, ta cũng không được cho phép bản thân đối xử với những kẻ đó theo cách chúng đã hủy hoại người khác. Thật không đáng khi tay ta nhuốm máu bẩn chỉ vì những kẻ máu lạnh ấy, và rồi cuối cùng, ta cũng bị xếp vào cùng một hạng người như chúng. Cứu chúng khỏi cái chết để chúng không thể trốn chạy khỏi sự trừng phạt ở trần gian, đưa những kẻ đó ra ánh sáng để pháp luật và xã hội trừng trị, vì chỉ có như vậy, ta mới có thể tìm lại bình yên và gỡ được nút thắt trong lòng.

Một vài cảm nhận và suy nghĩ mơ hồ của mình về phim Tomorrow ^^ (có spoil một chút nhé)

Khi xem Tomorrow, mình cảm thấy có rất nhiều cảm xúc mà mình không biết làm cách nào để diễn tả hết thành lời. Mình đã cố gắng tổng hợp lại một số cảm xúc và suy nghĩ của mình khi đứng trên góc nhìn của bộ phim, nhưng mình cảm thấy vẫn còn thiếu khá nhiều. Có lẽ một ngày nào đó xem lại bộ phim này, khi ấy mình đủ sâu sắc hơn, có thể mình sẽ đủ sức diễn tả rõ những cảm xúc mơ hồ trong lòng. Đây thực sự là một bộ phim rất hay, bạn có thể xem để hiểu rõ hết những thông điệp mà bộ phim muốn truyền tải nhé.

chuyện tình phim tomorrow
Lee Soo Hyuk và Kim Hee Sun trong phim Tomorrow. Ảnh: Douban

À, mình cũng cực kỳ thích mối quan hệ của Trưởng phòng Koo và Trưởng phòng Park. Mới đầu, mình cảm thấy giữa hai người này có điều gì đó kỳ lạ, cảm giác như họ không chỉ đơn thuần từng là cấp trên – cấp dưới, sau đó là đồng nghiệp. Mình có chút hoài nghi về mối liên kết giữa họ ở kiếp trước khi thấy ánh mắt Park Joong Gil nhìn Koo Ryeon, cảm giác như đằng sau nỗi tức giận (anh ấy cảm thấy như bị phản bội, bị lừa gạt ý) có vẻ như vẫn ẩn chứa một cảm xúc gì đó lớn hơn. Mình đã nghĩ có khi nào hơn 400 năm trước, hai người này từng là một đôi không, thế là mình tìm trên Google để xem khoảng cách tuổi tác ngoài đời thật của họ :))) vì thấy họ cách nhau khá xa nên mình nghĩ “À có thể là không phải, chắc họ có liên quan tới nhau thôi”, nhưng lúc đó mình lại quên mất là họ cách nhau nhiều tuổi ở đời thật chứ có phải trong phim đâu (hơi ngớ ngẩn chút xíu ^@^).

Cuối cùng thì, họ đúng là một đôi thật, duyên phận của họ cũng quá nghiệt ngã, một người mang theo nỗi đau và hoàn sinh hai lần, một người ôm theo sự hối hận và bước đi dưới địa ngục không có điểm dừng, và… họ cũng chẳng thể nào nối lại mối duyên ấy một lần nữa. Mặc dù đã qua hơn 400 năm, cả hai đều nói với nhau rằng có lẽ cũng chẳng còn tình yêu gì giữa họ, duyên phận của cả hai cũng đã chấm dứt, nhưng mình cảm thấy giữa họ dường như có một sợi dây vô hình khác còn mạnh hơn cả “sợi chỉ nhân duyên”. Koo Ryeon vẫn dùng phấn mắt màu hồng, có lẽ vì chàng từng nói rằng màu hồng rất hợp với nàng, và Park Joong Gil dù ở bất kỳ nơi đâu, trong bất kỳ tình huống nào, cũng vẫn vô thức bảo vệ nàng. Dù không thể nối lại mối duyên, mình vẫn cảm thấy được an ủi khi họ tiếp tục sát cánh bên nhau như những người đồng nghiệp, bởi ở Jumadeung, họ vẫn có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, bảo vệ, ủng hộ nhau. Vẫn là ánh mắt đó, của nàng dành cho chàng, của chàng dành cho nàng, dù qua hàng trăm năm vẫn không hề thay đổi. Tự dưng mình cảm thấy câu nói hơn 400 năm trước của họ lại rất hợp ở thời điểm hiện tại: “- Sao chàng lại nhìn ta với ánh mắt đó? – Vì ta thương nàng.”

Phim: Ngày Mai (Tomorrow)
Năm phát sóng: 2022
Thời lượng: 16 tập
Diễn viên chính: Kim Hee Sun (Koo Ryeon), Rowoon (Choi Joon Woong), Lee So Hyuk (Park Joong Gil), Yoon Ji On (Lim Ryung Gu)

Xem thêm:

Bước Chạy Tới Trái Tim: Ai cũng khao khát được quan tâm và công nhận

Vẫn mãi tuổi 17: Bản tình ca nhẹ nhàng, sâu lắng

You may also like...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *