Tương truyền rằng, khi Trời Đất hình thành đã chia làm 3 giới. Hạ giới là trần thế nhân gian, Thượng giới là thiên vực. Cao nhất chín tầng mây, có một nơi được gọi là Thiên Ngoại Thiên, là nơi sinh sống của các vị thần thượng cổ. Dưới Thiên Ngoại Thiên, Tiên tộc và Linh tộc trải qua ngàn vạn năm chiến loạn đã ký hiệp ước phân chia thiên vực thành 2 phần, gọi là Tiên giới và Linh giới.
Ở Linh giới, có một vị Bích Thương Vương Thẩm Ly oai phong lẫm liệt, vang danh lừng lẫy khắp thiên hạ. Nàng nghìn năm chinh chiến nơi sa trường, tiêu diệt vô vàn yêu ma quỷ quái để giữ cho thiên hạ thái bình, con dân Linh giới được sống an yên, bình ổn. Nếu như Bích Thương Vương Thẩm Ly luôn dẫn đầu trong mọi cuộc chiến, thì sau lưng nàng là vòng tay quyền lực của vị thần đứng đầu Tam giới – Hành Chỉ. Mối nhân duyên của họ thật trắc trở và day dứt, khiến cả trời đất cũng phải thương cảm.
Ngỡ tình cờ lại như định mệnh
Linh giới và Tiên giới mâu thuẫn đã lâu. Đến nay, vực Khư Thiên – nơi phong ấn yêu ma ngày càng chuyển biến xấu. Linh giới lại sống ở khe hở thời không bên cạnh vực Khư Thiên, quanh năm bị khí độc quấy nhiễu, dân chúng khốn khổ cùng cực. Trước tình cảnh này, Linh giới và Tiên giới đã thống nhất kết thành thông gia, ban hôn cho Bích Thương Vương Thẩm Ly và Thiên tôn Phất Dung Quân. Không cam chịu gả cho một tên phong lưu đa tình, Thẩm Ly đối đầu gay gắt với binh lính trong tộc, quyết trốn khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt.
Bầu trời chớp nhoáng những mảng màu đỏ rực, sấm chớp rền vang, âm thanh hào hùng của Bích Thương Chiến Ca vang lên, hiên ngang và kiêu ngạo giữa vòng vây binh lính là vị Bích Thương Vương lừng danh với cây thương bạc trong tay. Ánh mắt nàng sắc bén, lời nói dứt khoát, phong thái hiên ngang, võ công điêu luyện, mỗi chiêu ra đòn đều chuẩn xác nhưng vẫn chừng mực để không đả thương người trong tộc.
Kỹ xảo mãn nhãn, tiếng vũ khí va vào nhau như bén lửa, không khí căng thẳng sục sôi càng trở nên gay cấn qua những màn rượt đuổi và phản công. Bất ngờ, một nhát kiếm từ xa lao tới, đồng đội thân cận nhất đã thành công giúp Thẩm Ly trốn khỏi sự truy đuổi của gia tộc. Bị trọng thương, nàng trở về nguyên bản phượng hoàng, tựa quả cầu lửa rơi xuống nhân gian, mở đầu cho cuộc gặp gỡ định mệnh với một “vị thần” đang du ngoạn nơi trần thế.
Thương bạc bén lửa, thần lực vô hạn
Lần đầu gặp mặt, nàng trong dáng vẻ phượng hoàng nhỏ bé và tàn tạ, chàng mang phong thái tựa thần tiên thoát tục nhưng lại chẳng khác gì một tên bệnh tật yếu đuối. Nương nhờ chốn nhỏ của nam nhân kỳ lạ này, nàng nhanh chóng hồi phục linh lực và trở lại hình dáng con người. Thanh thoát yêu kiều tựa tiên nữ giáng trần nhưng vẫn toát lên phong thái mạnh mẽ với thương Xích Vũ trong tay, Bích Thương Vương Thẩm Ly trong chiếc áo mượn tạm của chàng hóa ra lại xinh đẹp động lòng người đến vậy. Những tháng ngày dưới Hạ giới, nàng dùng sức mạnh để bảo vệ và trả ơn ân nhân cứu mạng, còn chàng lại dùng mưu trí để che chở người thương. Dường như không chỉ riêng ở Hạ giới, mà cả khi gặp lại ở Linh giới hay Tiên giới, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, giữa hai người đều luôn tồn tại một sự ăn ý lạ thường.
Ngày Linh giới đối diện với nguy cơ biến động của vực Khư Thiên, Thẩm Ly đã quyết chiến với yêu ma để tạm ngăn chặn mối nguy hại trước mắt. Giây phút nàng ngã gục vì kiệt sức, một bóng hình quen thuộc cứ ngỡ đã biến mất chợt xuất hiện. Vẫn là dáng vẻ lãnh đạm ấy, nhưng trước mặt nàng giờ đây lại là vị thần thượng cổ quyền lực nhất Tam giới – Hành Chỉ. Người ấy không giống nàng, không thẳng thắn cũng chẳng nóng vội, trái lại có phần thờ ơ và bình thản, như thể mọi sự đều nằm trong tầm tay. Dù là với việc tái tạo phong ấn vực Khư Thiên hay đối với bất kỳ sự việc gì bất thường, Hành Chỉ đều luôn âm thầm tính toán mọi việc chu toàn.
Những tưởng vị thần ấy sẽ chẳng bao giờ nóng nảy hay sốt ruột, nhưng khi đụng đến sự an nguy của Thẩm Ly, Hành Chỉ lại như biến thành một người khác. Khoảnh khắc Tây Uyển của Tiên giới bị tập kích, Thẩm Ly đã vận hết công lực, sử dụng sức mạnh của phượng hoàng để lập kết giới bảo vệ nơi thờ cúng bài vị thần thượng cổ. Ngay lúc tính mạng của nàng bị đe dọa, Hành Chỉ lập tức xuất hiện, dùng thần lực đập nát quả cầu lửa, đánh trả kẻ địch, hiên ngang đứng trước “cơn mưa đá” che chắn cho nàng. Cảnh tượng ấy thật khiến người ta không khỏi trầm trồ thán phục. Một phượng hoàng với sức chiến đấu mãnh liệt và một vị thần sở hữu thần lực khổng lồ chẳng khác gì “tấm khiên” vững chắc bảo vệ sự yên bình cho chúng sanh tam giới.
Thân mang trọng trách, không thể động lòng
Là vị thần thượng cổ cuối cùng của Thiên Ngoại Thiên, cũng là người đã tạo ra vực Khư Thiên nên sự an nguy của Hành Chỉ gắn liền với sự tồn vong của Tam giới. Nếu sống hết tuổi thọ, chàng sẽ “hóa thành luồng sức sống trong trời đất, hòa vào núi sông biển hồ, thần lực vĩnh viễn tồn tại để tiếp tục bảo vệ vạn vật tinh tú”. Ngược lại, nếu làm trái với đạo trời, Hành Chỉ sẽ bị tước thần cách. Thần lực không còn, vực Khư Thiên và yêu ma sẽ biến mất, nhưng đồng thời, Linh giới sẽ bị diệt vong, Thiên Ngoại Thiên sụp đổ, tinh thạch rơi xuống đập nát chín tầng trời, nguy hại đến chúng sinh trong thiên hạ. Gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy, cô đơn hay sống chết sớm đã không còn do Hành Chỉ quyết định.
Dẫu biết vậy, vẫn thật khó để kìm nén tình cảm đang nở rộ trong lòng. Sau nghìn năm cô độc, chàng mới có thể tìm được một người để bầu bạn, và lần đầu tiên trong kiếp sống này, chàng thực sự rung động với một ai đó. Mỗi khi nhìn thấy Thẩm Ly, Hành Chỉ lại không thể kìm được niềm vui thích khi ở bên nàng. Chẳng biết tự lúc nào, chàng đã vô thức để ý từng điều nhỏ nhặt liên quan đến nàng. Biết Thẩm Ly sắp hóa thành người, Hành Chỉ đã lặng lẽ sửa y phục cho nàng; nhìn nàng ăn ngon miệng lại muốn nấu thêm những món ăn hợp khẩu vị của nàng; thấy nàng thân thiết với nam nhân khác lại vô thức ghen tuông ấu trĩ; nhưng khi Thẩm Ly bị thương, người dốc lòng chữa trị cho nàng cũng là Hành Chỉ. Một Bích Thương Vương oai phong, mạnh mẽ trong mắt thiên hạ vẫn chỉ là một cô nương khiến chàng xót thương đến kỳ lạ. Cách Hành Chỉ cưng chiều, bênh vực, bảo vệ Thẩm Ly tự nhiên đến mức chính chàng cũng phải thừa nhận bản thân không thể kiểm soát được mong muốn trêu chọc nàng.
Sức quyến rũ của vị thần này quá nguy hiểm, đến mức dù đã tự dối lòng không biết bao lần, Thẩm Ly vẫn không thể ngăn bản thân “rơi vào lưới” của chàng. Trái ngược với Hành Chỉ, Thẩm Ly là người thẳng thắn, bộc trực. Nàng chủ động nói ra tình cảm của mình, nhưng hơn ai hết, nàng hiểu rõ cả hai đều có trách nhiệm riêng cần phải gánh vác. Cứ thế, nỗi nhớ nhung ngày một lớn dần, có những lúc tưởng chừng như không thể kìm nén được nữa. Nàng xót thương Hành Chỉ phải chịu kiếp sống cô độc, đau lòng khi thấy chàng bị thương. Những lần hiếm hoi ở bên nhau, nàng lại mong thời gian có thể trôi chậm một chút, để nàng có thể yên tâm dựa dẫm vào chàng.
Hết lần này đến lần khác, cả hai cứ mãi chần chừ, do dự, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Cảm giác tiến thoái lưỡng nan ấy khiến người ta day dứt đến khó tả. Mỗi lần hợp tan, giai điệu thê lương của Bất Tri Phản lại vang lên một cách hữu ý, như tiếng lòng đau đớn đến bất lực “cầu mà chẳng được”, lại như nỗi luyến tiếc về quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau.
“Phá vỡ lồng giam, một mình đi tìm giấc mơ.
Xoay chuyển những vì sao, mong được trở về lần đầu gặp gỡ.
Dù cho trời đất đóng băng, hồi ức cuộn trào mãnh liệt.
Đôi mắt đỏ hoe, ôm nhau trong cõi mênh mang.”
Đạo trời thật tàn nhẫn. Trời ban cho thần thân xác thần linh nhưng lại mang trái tim của người bình thường. Trời muốn thần vô tình nhưng lại ban cho thất tình lục dục. Ngày mất nàng, lần đầu tiên Hành Chỉ cảm nhận được Tam giới này rộng lớn biết nhường nào. Không còn bóng dáng nàng, Tam giới thật lạnh lẽo và cô độc: “Trước đây, ta chưa từng nghĩ Tam giới rộng lớn ra sao. Với thân xác của thần linh, dù đi đâu cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhưng giờ phút này đây, ta mới biết được sự rộng lớn của Tam giới. Ngay cả một vùng Đông Hải ta cũng không tìm xong… không tìm được. Đây có lẽ là ý trời phải không?”
Nếu vậy, bị đạo trời trừng phạt thì có sao, bị thần lực phản lại cũng chẳng mấy đau đớn nữa, bởi trái tim người đã tê liệt khi mất đi người thương duy nhất. Nếu đã chẳng thể bảo vệ nàng, vậy bảo vệ Tam giới còn có ý nghĩa gì?
“Ta chịu trừng phạt làm trái đạo trời không phải vì gặp được nàng, mà là vì đã đánh mất nàng.”
Chốn bình yên nơi Hạ giới
Còn nhớ ngày Thẩm Ly bị trọng thương rơi xuống trần gian, cả hai đã gặp nhau ở một nơi được gọi là thành Thanh Thịnh. Thiên nhiên hùng vĩ, núi cao trập trùng, người nhẹ nhàng bước đi tựa thần tiên giáng trần với món đồ nhỏ mới lạ trong tay. Băng qua cánh đồng hoa bạt ngàn, qua cây cầu đá bắc ngang sông là một gian nhà gỗ đơn sơ, mộc mạc. Cơn gió nhẹ thoảng qua, dưới tán cây rợp nắng, bóng dáng ai thong thả tô điểm cho chiếc dù che mưa chắn gió bên chú chim nhỏ đang ngất lịm.
Có lẽ, những ngày sống dưới Hạ giới là khoảng thời gian bình yên nhất của Thẩm Ly và Hành Chỉ. Sau một lần vật vã tìm đường thoát thân, phượng hoàng chấp nhận thua cuộc, một mình cô độc bên dòng suối. Mưa rơi khắp núi đồi, người xuất hiện mỉm cười với cây dù trong tay, ánh mắt họ giao nhau, “nhìn nhau không nói lại hơn ngàn lời nói”. Một khoảnh khắc, nàng như quay trở lại hình dáng con người, như thể chỉ mình chàng mới có thể nhìn thấy dáng vẻ mong manh, yếu đuối ấy. Chàng nhẹ nhàng nâng phượng hoàng nhỏ bé trong tay, đưa nàng trở về chốn thân thương của hai người.
Cứ thế từng ngày qua đi, họ cùng nhau sống một cuộc sống giản dị, sớm chiều bên nhau, cùng nhau chơi đùa, cùng tập thể dục, cùng phơi nắng ngắm cảnh bên dòng sông, cùng ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng lại ấm áp lạ thường. Tay nghề nấu nướng của Hành Chỉ phải nói là “đệ nhất thiên hạ”, Thẩm Ly đã thừa nhận như vậy đấy. Bàn ăn với những món ăn truyền thống như màn thầu, bánh quế hoa, thịt kho Đông Pha… luôn được chàng bài trí một cách khéo léo. Những lúc này, giai điệu của bản nhạc Đời Đời lại vang lên, “một người một chim, ba bữa bốn mùa”, mong chỉ có thể mãi ở bên nhau như vậy.
“Lặng lẽ nhìn nhau lúc này đáng giá hơn ngàn lời nói.
Đời này chỉ bên người mới được coi là trọn vẹn.
Mỗi lần quay đầu đều thấy người bên cạnh.
Lại muốn đắm chìm trong ánh mắt quyến luyến ấy.
Thật khó để bình tĩnh, dâng trào mãi không đổi.”
Được biết, căn nhà gỗ của Hành Chỉ được dựng lên trong khu thắng cảnh Tiên Đô thuộc huyện Tấn Vân, tỉnh Chiết Giang – vùng đất non xanh nước biếc, sơn thủy hữu tình của Trung Quốc. Xuyên suốt những cảnh quay, nổi bật là đỉnh núi Hồ Phong sừng sững như đâm thẳng lên chín tầng trời.
Thông tin chung Phim: Dữ Phượng Hành Năm phát sóng: 2024 Thời lượng: 39 tập Nền tảng phát sóng: Tencent Diễn viên chính: Triệu Lệ Dĩnh (Thẩm Ly), Lâm Canh Tân (Hành Vân, Hành Chỉ) Diễn viên phụ: Tân Vân Lai (Mặc Phương), Hà Dữ (Phất Dung Quân), Tăng Lê (Linh tôn Thẩm Mộc Nguyệt), Lưu Quán Lân (Thiên quân), Lý Gia Kỳ (U Lan)… |
Xem thêm:
Điền Canh Kỷ: Bức tranh về cuộc sống của người nông dân thời phong kiến