Đời người ngắn ngủi lắm, đâu có dài như ta vẫn tưởng. Thời gian chẳng chờ đợi ai, một vài năm hay vài chục năm rồi sẽ trôi qua trong nháy mắt. Thật may mắn nếu có thể tìm thấy nửa còn lại giữa thế gian rộng lớn, thật hạnh phúc khi có một mái ấm nho nhỏ, và sẽ càng may mắn hơn nếu ta có thể cùng nhau đi đến cuối đời.
Nhưng, cuộc đời vô thường lắm, đâu ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Hạnh phúc mà ta từng trân trọng nhanh chóng bị che lấp bởi những tổn thương và mâu thuẫn không thể buông bỏ, để rồi một ngày ta bỗng phát hiện ai đó sắp “ra đi”, cảm xúc khi ấy sẽ là gì? Đau buồn, sợ hãi, trốn tránh… vô vàn cảm xúc lẫn lộn chẳng thể lý giải được, nhưng trên cả có lẽ là cảm giác ân hận. Ta hối hận vì đã sống trái với lòng mình, nuối tiếc vì còn quá nhiều điều chưa làm được, tự dằn vặt vì đã không tử tế với nhau khi còn có thể. Những giọt nước mắt muộn màng khi ấy liệu có thể cứu vãn được gì không?… Cũng có thể, nếu ta… đủ may mắn. Queen Of Tears – câu chuyện về những biến động của gia tộc Queens khiến ta nhận thấy hạnh phúc sao thật mong manh, nhưng nó cũng thật đáng quý và xứng đáng để ta trân trọng.
Phép màu xuất hiện khi vẫn còn hy vọng
Nếu một ngày bất ngờ biết tin mình sắp chết, phản ứng đầu tiên của một người sẽ là gì? “Không thể tin được, không thể như vậy được”, và hẳn nhiên, cô nàng Hong Hae In không sợ trời không sợ đất cũng không ngoại lệ.
Hong Hae In – con gái của tập đoàn Queens lớn mạnh nhất Hàn Quốc, một cô nàng thông minh, xinh đẹp, có hôn nhân viên mãn, một nữ giám đốc lạnh lùng, khó tính, sớm nắng chiều mưa, và có phần hơi… điên. Đó là tất cả những gì người khác nói về Hae In. Dĩ nhiên, chẳng nhiều người biết đằng sau vẻ ngoài kiêu kỳ ấy, Hae In chỉ là một cô gái không giỏi thể hiện cảm xúc, một cô gái đáng thương khi phải chịu cảnh cô đơn trong chính căn nhà của mình. Và điều đó càng hiện lên rõ khi cô biết mình chỉ còn sống được 3 tháng.
Suy sụp và chối bỏ là phản ứng đầu tiên khi Hae In nhận được chẩn đoán từ bác sĩ. Cô tìm mọi lý do để thuyết phục bản thân, rằng chuyện này thật vô lý với một người luôn kiểm soát lối sống nghiêm ngặt, rằng nhất định sẽ có cách cứu cô khỏi căn bệnh quái đản này, bởi cô khác với người bình thường. “Mình sẽ chết sao? Khi mình gần vào Hội Nghìn Tỷ? Không thể nào. Còn nhiều bộ giới hạn mà mình chưa mặc. Mình đã mua rất nhiều đảo mà chưa đến… Mình mua những món này từ các nghệ nhân ở tuổi 90 vì giá sẽ tăng sau khi họ chết. Sao mình có thể chết trước họ được?”.
Dẫu vậy, những hành động ấy vẫn không thể che giấu nỗi thất vọng, sợ hãi và niềm tin mong manh trong lòng Hae In mỗi khi căn bệnh tái phát. “Đừng tổ chức lễ giỗ cho em làm gì, em không thích món nào cả. Nếu muốn tưởng nhớ thì nghĩ đến em khi đang uống rượu ở một nơi đẹp, và đặt vài chiếc túi Hercyna lên bàn… Đừng lơ là đề phòng ở lễ tang của em. Mấy người không ưa em đều sẽ tới dự… Anh hãy nghe kỹ những gì họ nói, rồi kiện tất cả bọn họ nếu họ nói xấu em.”
Hy vọng và tuyệt vọng cứ thay phiên nhau đeo bám Hae In trong từng giây phút. Đã có lúc cô muốn từ bỏ bản thân vì những cú sốc và thất vọng liên tiếp dồn dập. Khi ấy, ta thấy Hae In thật nhỏ bé và đơn độc, tựa như đang một mình chống chọi giữa cơn bão tuyết lạnh thấu xương. Nhưng vẫn có những lúc, niềm hy vọng của Hae In lại được thắp sáng mỗi khi Hyun Woo xuất hiện. Trải qua vô số lần hoài nghi, mâu thuẫn, hiểu lầm, anh vẫn luôn là điểm tựa mỗi khi cô gục ngã, là người kéo cô từ cửa tử thần trở về, là lý do duy nhất khiến cô muốn tiếp tục sống, khiến cô thấy nuối tiếc cuộc đời ngắn ngủi của mình. Có lẽ, từ khoảnh khắc Hae In chủ động bước về phía Hyun Woo, khi cô quyết định sống thật với cảm xúc của mình, đó cũng là lúc may mắn bắt đầu mỉm cười với Hae In. Không còn là cánh rừng tuyết lạnh lẽo, giờ đây, Hae In như đang đứng giữa cánh đồng hoa ấm áp ánh mặt trời, tựa như quay về nơi lưu giữ ký ức hạnh phúc của cả hai lúc mới yêu, như muốn nói với Hae In rằng phép màu thực sự đã xuất hiện.
“Em chưa chết được. Em còn chưa nói với anh, rằng em chưa bao giờ căm hận anh. Em chưa cảm ơn anh đã ở bên em suốt mấy năm qua, bất chấp những lời lẽ cay nghiệt mà em không cố ý. Em yêu anh. Anh là lý do khiến em muốn sống nhiều hơn.”
Tình yêu chân thành sẽ không biến mất
Người ta nói đó là cuộc hôn nhân thế kỷ. Anh chàng thực tập sinh tốt nghiệp Đại học Quốc gia Seoul và con gái nhà tài phiệt bất chấp khác biệt gia thế và đến với nhau bằng tình yêu đích thực. Không ít người ghen tị với chuyện tình chẳng khác gì cổ tích của họ. Nhưng cũng như những cặp vợ chồng bình thường khác, Hyun Woo và Hae In vẫn phải đối diện với nhiều vấn đề khi về chung một nhà, và điều đó càng khó khăn hơn khi bản chất cuộc hôn nhân này vốn dĩ không môn đăng hộ đối.
Sau 3 năm chung sống, tình cảm tưởng chừng đã phai nhạt, đôi bên ngày càng mệt mỏi và xa cách bởi không thể thấu hiểu, mà cũng chẳng đủ sức để thấu hiểu. Những tưởng kết cục ly hôn đã đến gần, một điều không ai ngờ tới đã xảy ra, như muốn cho cả hai cơ hội cuối cùng để thành thật với lòng mình.
Giây phút đầu tiên khi biết tin của vợ, Hyun Woo đã rất sốc, nhưng xen vào đó là cảm giác vui vẻ và nhẹ nhõm như thể sắp thoát khỏi địa ngục. Khác với ngày trước, anh bắt đầu “mặt dày” bám dính lấy vợ mà không hề biết rằng, chính điều đó đã vô tình kéo gần khoảng cách giữa hai người. Chẳng rõ từ khi nào, cảm giác rung động như ngày đầu với cô vợ “khó ưa” bắt đầu xuất hiện trở lại. Anh cứ vô thức dõi theo Hae In, lo lắng đến mức đứng ngồi không yên mỗi khi Hae In run rẩy và sợ hãi vì bệnh tật. Dù ngoài mặt anh luôn viện lý do, nhưng làm gì có ai đóng kịch tự nhiên đến mức hốt hoảng khi thấy vợ vấp cầu thang, sốt sắng muốn bật khóc khi không tìm thấy vợ, nóng lòng chạy đến bên vợ khi biết cô đi khám bệnh một mình, sẵn sàng tìm kiếm mọi cơ hội chữa bệnh cho vợ.
Dù đôi lần Hyun Woo tự dối lòng hay vờ tỏ ra tàn nhẫn thì ánh mắt anh vẫn không thể “nói dối”. Cách anh dịu dàng nhìn cô vợ khó tính của mình và vô thức mỉm cười, ánh nhìn khó chịu khi người đàn ông khác đến gần vợ, cả ánh mắt đau đớn như đang cố kìm nén nước mắt khi thấy Hae In tỏ ra bình thản trước cái chết… tất cả đều không thể che giấu tình cảm sâu đậm của Hyun Woo dành cho Hae In. Sau cùng, dù cho mâu thuẫn và hiểu lầm đã đẩy họ xa nhau, nhưng tình cảm của anh dường như vẫn không hề vơi đi chút nào, chỉ là nó đã vô tình bị chôn vùi bởi những tổn thương, mỏi mệt, và bởi họ chưa từng nghĩ rằng “âm dương cách biệt” lại gần đến vậy.
“Tối hôm qua, anh đã cầu nguyện nhiều hơn cả đời cộng lại. Anh đã nói nếu như em chết thì anh sẽ không làm gì hết. Anh sẽ khóc mỗi ngày, nốc thật nhiều rượu, ngủ lang trên đường và sống bất cần đời… Nếu em chết thì anh từ bỏ bản thân luôn.”
Khi “cửa tử” là phép thử lòng người
Chẳng ai mong đợi bất hạnh tìm đến, nhưng cuộc sống đâu thể chỉ nếm mỗi trái ngọt. Có những lúc, đau khổ chồng chất khiến ta quá mệt mỏi, ta chẳng thể tự thoát khỏi hố đen trong lòng mình, vậy thì làm gì còn đủ sức để quan tâm đến nỗi đau của người bên cạnh. Thay vì chấp nhận, trốn tránh và trút giận lên người khác lại dễ dàng hơn nhiều. Cứ thế, ta lại vô tình làm tổn thương người mình yêu thương nhất, đẩy họ ra xa mình.
Suốt nhiều năm liền, Hae In trưởng thành trong sự lạnh lùng và khắt khe của mẹ sau cái chết của anh trai. Nỗi đau mất con quá lớn, quá đột ngột khiến người mẹ không thể giữ nổi bình tĩnh, và rồi bà chọn cách đổ mọi tội lỗi lên đầu con gái để có lý do chấp nhận thực tại. Thấp thoáng ở giây phút nào đó, có lẽ ta cũng đã nhìn ra Hae In và mẹ rất giống nhau. Họ đều là những người phụ nữ yếu đuối, không biết cách thể hiện cảm xúc thật của mình, để rồi cuối cùng, những gì bộc lộ ra bên ngoài lại là những lời lẽ cay nghiệt.
Bước vào một gia đình tài phiệt với đủ loại nghi thức khắt khe, dù là người có tinh thần thép thì cũng không thể tránh khỏi áp lực. Tuy đã biết trước phần nào, nhưng có lẽ sự cách biệt quá lớn vẫn khiến Hyun Woo khó có thể chịu đựng được. Cuộc sống của anh quá đỗi mệt mỏi, trách nhiệm nặng nề gánh trên vai, bao điều bất công ập lên đầu, tình cảm với vợ cũng chẳng còn mặn nồng như ngày đầu… tất cả khiến anh cảm thấy chán ghét người bên cạnh, chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ để tìm lại bình yên. Thế nhưng, khi biết Hae In sẽ biến mất khỏi đời mình, đúng hơn là biến mất khỏi thế gian này, bản thân anh cũng chẳng rõ liệu mình có thực sự hạnh phúc.
Suy cho cùng, họ vốn dĩ chẳng hề căm ghét hay thù hận nhau như đã tưởng. Chẳng có người mẹ nào ghét con gái mà lại ghen tị khi thấy con thân thiết với mẹ chồng, cũng chẳng có người chồng nào ghét vợ mà lòng lại như lửa đốt khi vợ bị bệnh, cả cô vợ luôn tỏ ra thờ ơ khi chồng chịu ấm ức nhưng sau lưng lại âm thầm bênh vực chồng… Không ai chịu buông bỏ cái tôi của mình, chẳng ai chịu lùi một bước để thấu hiểu người bên cạnh, và rồi khi tử thần tìm đến, ta mới bắt đầu sợ hãi, níu kéo, ân hận vì đã không sống thật với lòng mình.
Khó khăn đưa ta lại gần nhau hơn
Một gia đình làm nông bình thường kết thông gia với một gia đình tài phiệt, dù là người ngoài cuộc cũng có thể mường tượng được mối quan hệ giữa hai nhà này sẽ thế nào. Mặc dù không ít lần bị coi thường nhưng may mắn thay, gia đình Hyun Woo lại là những người có tình có nghĩa. Cũng như cách Hyun Woo nhịn nhục trụ lại để bảo vệ vợ, gia đình anh cũng mở rộng vòng tay giúp đỡ nhà thông gia lúc khó khăn nhất.
Nhập gia tùy tục, gia đình Hae In cuối cùng cũng phải chấp nhận thực tế phũ phàng, bắt đầu làm quen với cuộc sống ở nông thôn. Và chính họ cũng chẳng ngờ rằng, tạm rời xa vinh hoa phú quý, họ lại có thể tìm thấy hạnh phúc và bình yên từ cuộc sống giản dị như vầy. Tuy chỉ chung sống một thời gian ngắn, nhưng như vậy cũng đủ để đôi bên thấu hiểu con người thật của nhau. Họ cùng ăn uống, vui cười, cùng buồn bã, khóc thương, họ động viên nhau vượt qua những thời khắc khó khăn nhất, và cứ thế, hai nhà dần trở nên thân thiết và hòa hợp thành một gia đình thực sự.
Chỉ cần ta còn sống, ký ức sẽ quay trở lại
Nếu phải đứng trước hai lựa chọn tàn nhẫn, ta sẽ chẳng còn muốn đưa ra quyết định, bởi khi ấy hy vọng gần như đã biến mất. Suốt thời gian dài sống trong đau thương và cô độc, niềm hạnh phúc lớn nhất của Hae In là gặp được Baek Hyun Woo và hóa giải mâu thuẫn với gia đình. Yêu và được yêu, đó là ký ức quan trọng nhất mà Hae In không muốn lãng quên, nhưng hơn cả, cô không muốn đánh mất bản thân mình, cũng không muốn quên đi những hương vị và cảm xúc trong từng mảng ký ức ấy.
Lựa chọn của Hae In thoạt nhìn có vẻ ích kỷ, nhưng nó cũng khiến ta đau lòng khi nhận ra cô đã trân trọng những kỷ niệm ấy nhiều thế nào. Cũng bởi vậy, trong một thoáng tuyệt vọng, Hae In đã không thể hiểu được gia đình sẽ luôn yêu cô bất kể chuyện gì xảy ra, rằng những ký ức ấy vẫn có cơ hội quay lại nếu cô tiếp tục sống. Phải đến khi tận mắt chứng kiến Hyun Woo đau khổ, Hae In mới biết mình không thể nhẫn tâm như vậy, rằng khao khát được sống bên người mình yêu còn mãnh liệt hơn cả nỗi sợ mất đi ký ức.
(Nói thiệt là khúc này tui cũng hơi cáu à, bà Hae In bướng dễ sợ luôn, nhưng thôi tui đã cố ngăn cái định kiến của mình lại, tập đặt bản thân vào vị trí của Hae In để phần nào cảm nhận được lý do chị ý nằng nặc đòi như vậy).
Ta trưởng thành từ mất mát và đau thương
Biến cố ập đến bất ngờ, chẳng ai kịp chuẩn bị tinh thần đối diện với trở ngại trước mắt. Nhưng trên chặng đường vượt qua nghịch cảnh, những người trẻ lại dần trưởng thành và có trách nhiệm hơn với cuộc đời mình.
Có lẽ trong gia đình Queens, người thay đổi nhiều nhất chính là Hong Soo Cheol. Soo Cheol bản tính ngây thơ, nhút nhát, lại được cưng chiều từ nhỏ nên cuộc sống lúc nào cũng an nhàn, dù đảm nhận chức vị Giám đốc nhưng chẳng mấy khi được việc. Thế nhưng đổi lại, anh lại là một người tình cảm, thương yêu gia đình, một lòng một dạ với vợ ngay cả khi phát hiện mình bị lừa dối. Chứng kiến cảnh gia đình rơi vào khó khăn, tổ ấm nhỏ “sụp đổ”, chị gái mắc bệnh nan y, bản thân lại chẳng giúp ích được gì, Soo Cheol bắt đầu thay đổi để có thể bảo vệ gia đình. Sự chân thành và nỗ lực của anh không chỉ chạm đến trái tim khán giả mà còn khiến vợ anh thấy mủi lòng và xấu hổ. Nhìn người chồng ngốc nghếch đang gắng sức trở thành trụ cột gia đình, cô lại càng muốn bản thân trở nên tốt hơn để xứng đáng với tình yêu thương ấy.
Cùng lúc đó, Hae In và Hyun Woo cũng bắt đầu thay đổi góc nhìn về hôn nhân và hạnh phúc. Không còn là lời hứa “Em tuyệt đối sẽ không làm anh khóc” hay “Làm cho cô ấy hạnh phúc”, trải qua vô vàn trắc trở, họ đã hiểu được rằng, hạnh phúc không hoàn hảo như ta nghĩ. Nó không giống như chiếc lọ thủy tinh mà ta trân quý, nơi ta cất giấu từng ngôi sao ký ức, những kỷ niệm đẹp về một mối tình viên mãn và tưởng rằng mọi thứ sẽ mãi bình yên, mãi một màu hồng tươi sáng. Thực tế, sẽ có rất nhiều lúc ta mệt mỏi, bất hòa, ta chán ghét nhau đến mức đập vỡ chiếc lọ ấy, và hạnh phúc chỉ không biến mất khi ta cùng nhau nhặt từng mảnh vỡ ghép lại, rồi lại cùng nhau lấp đầy chiếc lọ bằng những kỷ niệm tươi mới. Dù cho lúc này, hạnh phúc không còn hoàn hảo như ban đầu, nhưng đó mới là kết thúc viên mãn nhất, là minh chứng cho thấy ta vẫn chọn ở bên nhau, nắm chặt tay nhau dù trải qua vạn lần đổ vỡ, vạn lần tổn thương.
“Anh không tự tin rằng ta sẽ không chia tay hay oán giận nhau một lần nữa. Nhưng anh có thể hứa thế này: Anh sẽ ở bên em. Bất kể xảy ra chuyện gì, khi mọi thứ vỡ tan tành, anh có thể hàn gắn lại. Có thể không phải lúc nào nó cũng hoàn hảo, nhưng anh sẽ làm vậy.”
Những khoảnh khắc vụng về cực đáng yêu
Nhìn lại những ngày đầu, Hae In và Hyun Woo cũng từng có một tình yêu dễ thương đến ghen tị – một anh chàng đồng nghiệp hiền lành, lương thiện, tốt bụng và cô nàng thực tập sinh mà ai cũng ghét. Có vẻ như, chỉ mỗi mình Hyun Woo lo sợ “tim đập bịch bịch” khi Hae In bị sếp mắng, chỉ có anh bận lòng khi Hae In không đem theo ô, và chỉ mình anh chịu nuôi Hae In nếu cô thất nghiệp. Vẻ mặt tự tin xen lẫn chút bối rối của Hyun Woo khi khoe về học vấn, khả năng kiếm tiền cùng “gia tài đồ sộ” đã khiến Hae In rung động và bật cười trước sự ngây thơ, đáng yêu của anh chàng.
Sau nhiều năm bất hòa, khi tình yêu lại nảy nở, cả hai lại lúng túng và bối rối không khác gì những cặp đôi mới yêu. Những lần ghen tuông trong vô thức, những lúc ngại ngùng khi ở chung một phòng, những khi họ chần chừ nhắn tin cho nhau, cả lúc Hyun Woo dịu dàng sấy tóc và băng bó vết thương cho vợ, hay khi Hae In ngập ngừng tiễn chồng đi làm… một vài giây phút ngọt ngào ấy dường như cũng đủ tiếp thêm sức mạnh để họ cùng nhau bước tiếp.
Hoán đổi hiện thực làm dâu
Ngay từ tập 1, ta đã được dịp chứng kiến áp lực nặng nề của phận “ở rể”. Hyun Woo là con rể trực hệ, anh sống cùng đại gia đình Queens gồm có: bố mẹ vợ, ông nội vợ, bà cô bên vợ và gia đình em vợ. Một gia đình tài phiệt với nhiều nghi thức phức tạp như: cùng ăn tối mỗi ngày, gặp mặt lúc 9:00 tối để nói chuyện, họp mặt cuối tuần, ngày lễ, sinh nhật, Giáng sinh, một năm có 15 lễ giỗ và tất cả con rể đều phải chuẩn bị đồ cúng. Xuyên suốt cả năm, Hyun Woo gần như không có thời gian cho bản thân, thậm chí còn không thể về thăm gia đình vào các dịp lễ.
Hoàn cảnh ấy của anh không khỏi khiến ta liên tưởng đến phận làm dâu trong thực tế, khi các nàng dâu phải sống chung với nhà chồng. Chắc hẳn ta chẳng còn lạ gì hình ảnh người phụ nữ cặm cụi nấu nướng, dọn dẹp, quán xuyến trăm công nghìn việc trong nhà. Trong khi đó, người đàn ông lại ung dung ngồi hưởng thụ, chờ cơm bưng nước rót như một lẽ dĩ nhiên. Thậm chí tệ hơn, người vợ còn bị gia đình chồng gây khó dễ với đủ các định kiến về trách nhiệm của người phụ nữ, một năm chẳng mấy khi được về thăm nhà. Khoảnh khắc Hyun Woo thả lỏng người, ngồi ngắm hoàng hôn sau bữa cơm mẹ nấu khiến ta nhận ra, ai cũng đều khao khát một cuộc sống bình yên như vậy bên gia đình.
Suy cho cùng, dù là nam hay nữ, con rể hay con dâu thì họ cũng là đứa con quý giá của gia đình ai đó. Quan tâm đến nhà vợ, nhà chồng là điều mà người con nên làm, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ phải gánh toàn bộ nghĩa vụ với một bên nào cả. Thử nghĩ xa hơn, nếu một ngày nào đó, đứa con mình hết lòng thương yêu lại bị người khác bạc đãi, phải sống khổ sở, liệu những người làm cha làm mẹ có đau lòng không?
Thông tin chung Phim: Queen Of Tears Năm phát sóng: 2024 Thời lượng: 16 tập Diễn viên chính: Kim Ji Won (Hong Hae In), Kim Soo Hyun (Baek Hyun Woo) Diễn viên phụ: Park Sung Hoon (Yoon Eun Seong), Kwak Dong Yeon (Hong Soo Cheol), Lee Joo Bin (Cheon Da Hye)… |
Xem thêm:
Vẫn mãi tuổi 17: Bản tình ca nhẹ nhàng, sâu lắng
Nốt Trầm Đời Bác Sĩ: Tìm thấy ngọt ngào giữa cuộc đời đắng cay