Cuộc sống là một chuỗi những điều kỳ diệu. Vào một ngày tưởng chừng mọi thứ đang trên bờ vực sụp đổ, họ tình cờ gặp lại nhau, là cậu bạn năm ấy trông thật đáng ghét, là cô gái năm ấy cậu từng ganh đua. Từng cùng nhau đứng trên tất cả, không ngờ lại cùng lúc chạm đáy tuyệt vọng. Liệu đây có phải khoảnh khắc tồi tệ nhất không? Có lẽ là không…
Khi ta tưởng rằng cuộc đời mình đã rơi vào ngõ cụt, cánh cửa khác sẽ lập tức mở ra. Có thể đó sẽ là một con đường tươi sáng hơn, có thể ta sẽ tìm được báu vật mà ta chưa từng mơ tới, và có thể ta sẽ tìm thấy những điều quý giá đã bị bỏ quên, như cách mà Ha Neul và Jeong Woo tìm thấy nhau giữa muôn vàn đắng cay. Một hành trình mới rực rỡ hơn, được sưởi ấm bởi tình yêu và sự quan tâm chân thành của người thân, bạn bè, và hơn cả là người ta yêu.
Lời an ủi, động viên dành cho bản thân và người ta yêu quý
1. Đúng là cậu trẻ con, nhưng cậu không bao giờ trơ tráo làm việc xấu.
2. – Tại sao tớ lại sống ngu ngốc vậy? – Cậu chăm chỉ thôi mà.
– Không, tớ đúng là ngốc. – Cậu đã làm hết sức rồi.
– Tớ cố hết sức chẳng vì cái gì rồi gục ngã. – Vì cậu chạm đáy rồi…
– Nên tớ phải mạnh mẽ lên à? – Không, cứ nằm yên. Nằm dưới đáy mà nghỉ ngơi.
“Hôm nay mặt trời không mọc, nhưng ngày mai sẽ mọc.”
“Dù không biết tương lai thế nào, chúng tôi vẫn sẽ chờ mặt trời ló dạng.”
4. Khi ai đó hỏi xin ta lời khuyên, thật ra họ đã có quyết định rồi.
5. Cậu không sống sai. Không phải lỗi của cậu. Tớ đến để nói với cậu điều này.
6. Có vẻ tớ hiểu được cậu rồi. Tớ nghĩ cậu quá khắt khe với chính mình. Đừng lo người khác nghĩ gì nữa, quan tâm bản thân mình trước đi. Hôm nay cậu phải ổn thì mới sống qua ngày mai được.
7. Đừng lo lắng quá. Rồi chuyện sẽ qua thôi. Sự thật luôn được phơi bày, dù chậm, nhưng chắc chắn là vậy.
8. Từ giờ trở đi, tớ muốn cậu đừng kìm nén cảm xúc hoặc nhường nhịn nữa. Nhìn cậu cố thấu hiểu mọi chuyện như vậy làm tớ đau lòng lắm. Cậu luôn cố kìm nén cảm xúc, thấu hiểu và nhường nhịn. Có lẽ vì thế mà cậu quá kiệt sức.
9. Ban đầu vì không biết làm cách nào nên mẹ chỉ có thể khích lệ con. Nhưng rồi mẹ nghĩ, có lẽ đưa tay cho ai đó đang nằm kiệt sức trên sàn sẽ không giúp được gì. Cảm giác như mẹ chỉ đang thúc giục và cưỡng bách con thôi. Làm vậy chỉ tạo thêm gánh nặng cho con.
10. Tự tôn như tòa tháp xây bằng sỏi mà ta chất thêm vào mỗi ngày. Nó sẽ sụp đổ ngay khi ta nghi ngờ ý nghĩa của nó. Hãy tin tưởng vào bản thân và tiếp tục chất thêm sỏi nhé. Chẳng mấy chốc, cô sẽ có một ngôi nhà hoặc một tòa lâu đài kiên cố.
11. Jeong Woo à, có người từng nói rằng, tha thứ cho ai đó không phải vì họ mà là vì mình. Ghét ai đó mệt mỏi lắm. Điều đó làm ta đau đớn và buồn bực, bởi có cảm nhận như thế về ai đó sẽ khiến ta tổn thương rất nhiều. Nhưng, sau những gì cháu đã trải qua, sao có thể bảo cháu tha thứ cho anh ta được? Cho nên, tạm thời cứ đợi đi đã. Đừng cố quên gì cả, cứ đợi đi, rồi những ký ức đó sẽ bớt đau buồn. Cứ để thời gian chữa lành cho ta.
12. Dù là oán giận hay thông hiểu, tớ sẽ làm theo trái tim mách bảo. Tớ quyết định cứ để vậy, rồi sau một thời gian, có lẽ tớ sẽ ổn, giống như nhà cậu vậy.
13. Nhìn lại thì, thời điểm chúng tôi sụp đổ chính là bước ngoặt trong đời. Thời điểm chúng tôi tin đời mình tiêu rồi lại mở ra khởi đầu mới.
14. Con người cũ trong tôi sẽ nghĩ: “Tại sao mình không được đi?”, “Mình còn thiếu sót gì?” Tôi sẽ mất tinh thần và trách mình. Nhưng giờ tôi biết rồi. Tôi làm việc chăm chỉ mà không đạt kết quả như mong muốn thì buồn một chút cũng không sao. Tôi sẽ đợi may mắn lần sau và im lặng tập trung vào công việc.
“Có lẽ ngày nào cũng đầy gian khó, nhưng tôi tin mình có thể vượt qua bất kỳ điều gì trong đời.”
— Nam Ha Neul —
16. Khi mới trải qua tuyệt vọng, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát. Chúng tôi tưởng đời mình coi như xong. Chúng tôi tưởng suốt thời gian dài sẽ không thể thoát khỏi “nốt trầm” của đời mình. Nhưng mà, “nốt trầm” ấy lại không trầm như chúng tôi tưởng lúc đầu…
Chúng tôi học được rằng, đau đớn chỉ trong thoáng chốc và kỷ niệm lâu dài mới đáng trân quý. Cuối cùng, chúng tôi đã có thể thoát ra khỏi “nốt trầm” của mình.
17. Tôi có thể vui hôm nay, rồi đột nhiên ngày mai lại buồn. Nhưng không sao. Nếu có nỗi buồn, cũng sẽ luôn có hạnh phúc. Chúng tôi có sức mạnh để chịu đựng nỗi buồn và bất hạnh. Và thế là đủ rồi.
Những câu nói ấm lòng
18. “Ngày hôm sau tỉnh rượu, tôi biết mình sẽ hối hận vì đã ôm cậu ấy.”
“Nhưng hơi ấm từ cô ấy hôm đó thật dễ chịu, nó giúp tôi tạm quên mọi nỗi đau trong chốc lát.”
19. Khi cuộc đời mà tôi chăm chỉ gây dựng sụp đổ, tôi đã trông chờ một niềm khuây khỏa lớn. Nhưng… tteokbokki, khu trò chơi, những lời an ủi ngớ ngẩn của cậu ấy, tối nay ba thứ đó đã cho tôi bình an. Mong ngày mai cũng sẽ như hôm nay.
20. “Sao tớ lại thấy vui khi có cậu ở bên? Tại sao tớ thấy nhẹ nhõm khi gặp cậu?”
“Tại sao mỗi khi buồn, tớ lại nghĩ đến cậu đầu tiên? Tại sao lời cậu nói lại an ủi được tớ?”
“Giờ nói cho cậu biết, thực ra tớ rất vui khi nghe điều đó.”
“Nói thật là, tim tớ đã hơi rung động.”
“Dạo này, hai đứa mình bị gì vậy?”
21. Lúc trước cậu đã hỏi tớ muốn làm gì nếu được trở lại thời học sinh. Nếu có thể quay ngược thời gian, tớ muốn ôm cậu một cái, vì tớ thấy thương cậu.
22. Nhờ có cậu, tớ mới mạnh mẽ được. Cậu như thuốc kê đơn của tớ vậy. Tớ đi khám không phải do bị hậu chấn đâu, có lẽ tớ đi là vì cậu. Có lẽ tớ cũng không cần đi vì lần nào cậu cũng giúp tớ đứng dậy.
“Đời tớ cay đắng và chua chát, còn cậu thì quá ngọt ngào, cảm tưởng như tớ được ăn kẹo giữa hồ muối vậy.
Đời tớ cay đắng, nhưng những khoảnh khắc ta bên nhau quá ngọt ngào, cảm giác như ăn dương xỉ kèm socola ấy.”
— Yeo Jeong Woo —
24. Tớ đã khao khát có ai đó tin tưởng tớ. Tớ chỉ muốn có một người như thế trong đời. Rồi cậu xuất hiện.
25. “Nhìn lại thì, có lẽ tớ đã bỏ lỡ cuộc sống bình thường. Trước đây, gia đình, tình yêu hay những người xung quanh đều không quan trọng lắm với tớ. Nhưng khi đau khổ, những điều bình thường nhất lại an ủi tớ.”
“Cậu nói đúng. Sống cuộc sống bình thường là khó nhất và tuyệt nhất.”
26. Pháo hoa vụt sáng rồi vụt tắt, nhưng hình ảnh đó còn mãi trong ký ức của tôi. Ánh sáng bùng lên, chiếu sáng, tỏa rạng. Đó là lúc chúng tôi nhận ra tất cả rồi sẽ biến mất, và điều duy nhất còn mãi chính là kỷ niệm. Chúng tôi nhận ra rằng, tự do buông bỏ hay bám giữ kỷ niệm là do ta lựa chọn, cũng như pháo hoa này vậy.
27. Cậu bảo trong lúc bên nhau, cậu thường thấy tớ đau khổ, nhưng tớ hạnh phúc nhiều hơn mà. Cậu đã dạy tớ cách làm vơi nỗi đau, tớ đã học được cách quên đi nỗi buồn. Cậu đã khóc vì nỗi đau của tớ, và chuyện đó khiến tớ tin vào sức mạnh của tình người. Vậy nên, tớ muốn đền ơn đáp nghĩa cho một người cũng đang đau khổ theo cách riêng của tớ.
28. – Có nhiều bệnh nhân nhỉ? Nhưng cũng như ta đi thư viện đọc sách hay đi triển lãm ngắm tranh, họ cũng đến đây để thấy khá hơn. Cho nên, họ đều sẽ khá hơn.
– “Khá hơn” nghĩa là sao? Nghĩa là họ sẽ trở nên hạnh phúc sao?
– Không. Họ sẽ chấp nhận bất hạnh. “Mình có thể bất hạnh lần nữa, nhưng không sao. Mình có sức mạnh để chịu đựng bất hạnh nếu có”. Họ sẽ tin như vậy đấy.
Nỗi lòng khó nói thành lời
29. Có những lúc tâm trí đột nhiên mất thăng bằng… và ta lịm đi. Ta cảm thấy cô đơn và kiệt sức. Ta thấy chán nản với mớ cảm xúc mệt mỏi này. Như thể ai đó đang cố hủy hoại đời ta có chủ đích, cuộc sống không như ý vào những lúc như này. Ta gọi thời điểm này là “nốt trầm”. Giai đoạn này có thể đến bất kỳ lúc nào, với bất kỳ ai. Dù lý do là gì, thế nào nó cũng đến.
30. Tớ là kiểu người để dành món ngon ăn cuối cùng. Tớ cũng đã làm vậy với hạnh phúc của mình. “Trở thành Giáo sư rồi, mình sẽ có thể tận hưởng nhiều hơn. Làm Giáo sư rồi, đi du lịch nước ngoài sẽ vui hơn, đi khoang hạng nhất sẽ thích hơn nhiều”. Tớ cứ trì hoãn mọi thứ và làm việc như trâu như chó. Nhưng giờ nhìn tớ đi, tớ làm việc như nô lệ rồi cuối cùng bị trầm cảm.
31. Ai cũng đặt kỳ vọng cao nơi tớ từ khi tớ còn bé. Tớ luôn phải ép mình để làm hài lòng mọi người, và áp lực đó cứ thế tiếp tục trong tuổi trưởng thành.
32. Có những ngày tôi chẳng thiết làm gì ngoài nằm một chỗ. Có ngày tôi lại có động lực làm gì đó. Và có những ngày tôi nghĩ “từ giờ mình hãy sống cho bản thân”. Có ngày, dường như mọi thứ đều vô ích. Rồi lại có ngày tôi muốn đi làm lại. Lại có những ngày tôi chẳng muốn làm gì cả.
Trầm cảm thúc đẩy cơ chế phòng vệ để sản sinh serotonin và dopamine khiến ta hạnh phúc, ta vô thức muốn vượt qua nó và từ bỏ cùng lúc. Cho nên, dù có vẻ như ta sẽ tuyệt vọng mãi mãi, “hy vọng” đôi khi có thể nảy sinh giữa bầu trời tuyệt vọng.
33. Không như hạnh phúc đôi lúc mơ hồ, bất hạnh luôn rất rõ ràng. Trong chớp mắt, tôi đã chạm đáy, và thất bại luôn đi kèm với cô đơn. Tôi muốn giữ thể diện nên giả vờ là đang ổn cả. Tôi thèm khát một gia đình quan tâm đến mình. Tôi thèm khát một người tin tưởng mình. Nhưng mà, họa thì vô đơn chí, những ngày tháng của tôi cứ chìm trong tăm tối và vô vọng.
34. Tớ đã tự nhủ đừng bao giờ tin ai nữa. Nhưng rồi… tớ gặp được cậu. Khi tớ đang bên bờ vực sụp đổ, cậu đã giữ tớ đứng vững. Tớ “đổ” hẳn vì cậu rồi. Đó là lúc lo lắng chiếm lấy tớ. Tớ đã sợ cậu cũng làm tổn thương tớ. Tớ bất ổn thế này thì chúng ta có hạnh phúc được không?
35. Ai cũng có những thứ dù cố gắng đến mấy cũng không đạt được. Với tớ, đó là tình yêu của bố mẹ. Dù tớ thiếu tình yêu đó nhưng tớ lại có nhiều điều khác. Vậy nên, tớ cố biết ơn và tập trung làm việc chăm chỉ. Làm vậy khiến tớ cảm thấy khá hơn.
Tham khảo: Netflix
Thông tin chung Phim: Nốt Trầm Đời Bác Sĩ (Doctor Slump) Năm phát sóng: 2024 Số tập: 16 Diễn viên chính: Park Shin Hye (Nam Ha Neul), Park Hyung Sik (Yeo Jeong Woo), Yoon Park (Bin Dae Yeong), Kong Seong Ha (Lee Hong Ran) |
Xem thêm:
Nốt Trầm Đời Bác Sĩ: Tìm thấy ngọt ngào giữa cuộc đời đắng cay
You Are My Spring: Xoa dịu tổn thương, mở lòng đón nhận hạnh phúc